“Xử Lý Học Sinh Bằng Kỷ Luật chỉ Là Phần Ngọn, Đạo Đức Gia Đình Mới Là Nền Tảng Cơ Bản”

“Xử Lý Học Sinh Bằng Kỷ Luật chỉ Là Phần Ngọn, Đạo Đức Gia Đình Mới Là Nền Tảng Cơ Bản”

Trong những ngày gần đây, sự kiện liên quan đến việc nhóm học sinh lớp 7 ở trường THCS Văn Phú (huyện Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang) tấn công cô giáo P.T.H. đã gây rúng động trong cộng đồng. Họ đã nhốt cô giáo trong lớp, mắng chửi, đe dọa, đánh đập, và thậm chí tung dép và các vật thể khác vào người cô, khiến dư luận xã hội bức xúc. Các bài viết của phóng viên Dân trí về sự kiện này thu hút sự quan tâm của hàng trăm độc giả, tạo ra đa dạng cảm xúc, từ sự đồng cảm và thương xót dành cho cô giáo đến sự phẫn nộ với hành động của nhóm học sinh. Nhiều người cũng bày tỏ sự chán nản và ngậm ngùi trước tình trạng suy thoái về đạo đức trong ngành giáo dục và một số học sinh hiện nay.

Không chỉ nhà trường, nhiều người cho rằng nguyên nhân của vấn đề này còn nằm ở nền tảng đạo đức của gia đình. Vấn đề gốc rễ xuất phát từ cách giáo dục của nhà trường và nền tảng đạo đức của gia đình.

Gốc rễ vấn đề ở cách giáo dục của nhà trường và nền tảng đạo đức của gia đình

Sau khi thông tin lan truyền, lãnh đạo tỉnh Tuyên Quang đã phát đi nhiều văn bản chỉ đạo, yêu cầu xử lý nghiêm vụ án để giải quyết triệt để vấn đề. Tuy nhiên, nhiều người đọc tin cảm thấy đó chỉ là biện pháp tạm thời và tình thế, vì vấn đề chính đến từ cách giáo dục và nền văn hóa tại gia đình cũng như trường học.

Một số độc giả thẳng thắn chỉ ra vấn đề cơ bản, như Hoàng Linh khi viết: “Mọi biện pháp kỷ luật chỉ là giải quyết vấn đề ở mức độ bề ngoài, không thể giải quyết vấn đề cơ bản tới từ cách giáo dục của nhà trường và nền tảng đạo đức gia đình. Nếu rễ mục mục nát, thì cây cỏ cũng không thể phát triển tốt, dù có cắt tỉa bao nhiêu lần đi chăng nữa.”

Đọc thêm  Quang Hải nhiều tiền và cô dâu Chu Thanh Huyền chanh xả

Tương tự, ông Ngô Đức nhấn mạnh: “Gia đình chính là tế bào cơ bản của xã hội, nhưng hiện nay, một số lượng lớn tế bào này đang phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng.”

Kỷ luật học sinh là giải pháp phần ngọn, gốc rễ phải là đạo đức gia đình - 1

Cô giáo ở Tuyên Quang bị học sinh THCS dồn vào góc tường đe dọa, chửi bới, ném dép vào người (Ảnh: Từ clip).

Bằng cách sử dụng hình ảnh so sánh giữa “trường học” và “vườn ươm cây giống,” độc giả Lý Ngọc đã để lại một bình luận sâu sắc: “Dù ở bất kỳ tình huống nào, tôn trọng và tuân thủ lễ nghĩa là điều không thể phủ nhận, không có lý do nào có thể chấp nhận việc đối xử với cô giáo một cách thô lỗ. Điều này càng trở nên quan trọng khi nghĩ đến vai trò của họ trong xã hội, từ vai trò học sinh đến vai trò làm cha mẹ trong tương lai. Những cái tên này, thực sự, không xứng đáng được gọi là học sinh; họ đơn giản là sản phẩm của một gia đình và là một phần của xã hội. Họ sẽ trở thành mầm mống hậu họa cho xã hội nếu không có biện pháp đối phó ngay từ bây giờ. Hành động cần được thực hiện ngay, và không có sự nhân nhượng nào được chấp nhận. Gia đình nên cân nhắc gửi các em vào môi trường giáo dưỡng để có cơ hội sửa sai.

Như một vườn ươm cây giống, việc loại bỏ và xử lý những cá nhân có vấn đề sẽ ngăn chặn sự lan truyền của tình trạng hỏng hóc trong xã hội. Điều này không chỉ là việc trừng phạt một số người, mà còn là việc đặt ra ví dụ cho cả hàng vạn học sinh khác, đồng thời làm hồi chuông cảnh báo để phụ huynh phải chú ý và giáo dục con cái mình. Việc để những học sinh này tiếp tục học chung với những học sinh khác là không thể chấp nhận được.”

Thái Vũ, một người dùng khác, nhấn mạnh: “Tiên học lễ, hậu học văn. Nếu trẻ không được dạy lễ phép từ nhà, thì khi ra đời sẽ không có lễ phép, và đừng nói đến việc học cách ăn nói. Đừng trách các em, hãy trách phụ huynh, họ không giáo dục con cái mình đúng cách, thì đừng trông đợi chúng trở nên tốt bằng cách dựa vào nhà trường.”

Đọc thêm  Trụ trì chùa Ba Vàng được bổ nhiệm Phó ban Truyền thông Giáo hội Phật giáo Việt Nam

Sơn Phạm đưa ra một lời cảnh báo mạnh mẽ khi nói: “Gửi đến những cha mẹ của những học sinh này: Nếu không có biện pháp giáo dục sớm, các con của bạn sẽ trở thành nạn nhân sau này.”

Tích hợp quan điểm, người sử dụng tài khoản ketcauthep vietnam đã chia sẻ: “Nếu những học sinh thực hiện những hành động như vậy mà phụ huynh không có sự xin lỗi hoặc động thái giáo dục, chúng ta hãy chuẩn bị cho viễn cảnh mà sớm muộn chúng ta có thể bị đối diện với hình ảnh chiếc dép tát từ những học sinh này. Việc nuông chiều quá mức, bỏ qua trách nhiệm đối với con cái, thiếu quan tâm, giáo dục và sự hướng dẫn có thể dẫn đến những hậu quả đáng lo ngại.”

Người dùng có biệt danh Cát Vàng kể chuyện thực tế từ ngành giáo dục, mô tả tình huống khi gặp phải học sinh có hành vi ngỗ ngược và hỗn láo. “Mình giảng dạy học sinh lớp 12. Trong giờ học, có học sinh cầm cả hai điện thoại và đang cắm sạc, đồng thời chơi game. Khi giáo viên nhắc nhở về việc nguy hiểm của việc này, học sinh đáp lại một cách thách thức, gọi giáo viên là ‘con ranh’ và thể hiện thái độ khó chịu.”

Giải pháp nào cho ngành giáo dục?

Cát Vàng chia sẻ cảm xúc của mình khi đối mặt với tình huống khó khăn này và bày tỏ áp lực lớn đè lên giáo viên khi phải đối mặt với tình trạng bạo lực từ mọi hướng.

Nhìn nhận vấn đề, nhiều độc giả đưa ra đề xuất để giải quyết bạo lực học đường và những vấn đề lâu nay của ngành giáo dục. Ví dụ, người dùng Vũ Đức Lợi đề xuất: “Chúng ta nên áp dụng hệ thống chấm điểm công dân! Mỗi đứa trẻ khi sinh ra sẽ được đánh giá một số điểm cụ thể quyết định suốt cuộc đời. Vi phạm pháp luật hoặc tiêu chuẩn đạo đức sẽ bị trừ điểm dần, kèm theo đó là hạn chế các dịch vụ công.”

Đọc thêm  Lễ dạm ngõ của Chu Thanh Huyền, Quang Hải ăn mặc như bồi bàn

Chung quan điểm với những ý kiến trên, người quản lý tài khoản Tũn Trắn đã đưa ra câu hỏi: “Có cần phải xem xét việc đặt ra một luật riêng dành cho học sinh, sinh viên để giúp các trường học và giáo viên dễ dàng hơn trong việc xử lý vấn đề này hay không? Hiện tại, tôi cảm thấy cơ chế hiện nay vẫn còn mập mờ và không rõ ràng.”

Ngô Quang Hoàng, theo quan điểm cứng rắn hơn, cho rằng cần phải thể hiện sự cứng rắn hơn từ phía giáo viên. Anh này nói rằng không phải lúc nào cũng áp dụng phương pháp mềm mại có hiệu quả, đặc biệt với học sinh. Anh lưu ý: “Đừng nghĩ học sinh lớp 7 không biết gì. Có những đứa hư nhưng dạy được, nhưng có những đứa hư mà dạy kiểu mềm mại sẽ không có hiệu quả đâu.”

Với góc nhìn mềm mại hơn, độc giả Anh Tuan đề xuất sự tham gia của giáo viên tâm lý trong học đường. Anh Tuan nêu ý kiến rằng bộ môn này không chỉ cung cấp tư vấn chuyên môn mà còn là một cầu nối quan trọng giữa nhà trường và học sinh để tác động tích cực đến tâm lý và hành vi của học sinh.

Bình Thai và Hà Minh Khuê đều đề xuất việc tăng cường giáo dục đạo đức trong chương trình học, nhấn mạnh vào giai đoạn mầm non và năm đầu tiên cấp 1. Bình Thai chia sẻ quan điểm: “Có lẽ những năm học mầm non và 3 năm đầu học cấp 1 nên chú trọng dạy về đạo đức, tôn sư trọng đạo để tạo thành cái nếp rồi sau đó mới dậy văn hóa.”

Người dùng Hà Minh Khuê thậm chí cho rằng Việt Nam nên tích hợp đạo đức vào môn học chính, không chỉ dạy về cách đối nhân xử thế mà còn giáo dục về tình yêu thương, bảo vệ môi trường và tạo tâm từ bi hỉ xả.

Thể loại